Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa.
Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.
Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Như một con rết hoặc như một con rắn.